Tôi là một người bận rộn, ít có thời gian chơi với con. Sáng sớm các cháu hối hả đến trường, tôi tất bật đến cơ quan. Dù kiên quyết không tham gia học thêm thì với mớ bài tập, bài học thuộc lòng ngồn ngộn, mấy bố con chỉ kịp chúc nhau trước khi đi ngủ. Thứ bảy hoặc chủ nhật, tôi còn tranh thủ được chút thời gian ra khu Thanh Đa hít khí trời, hít mùi cá mùi bùn trong trò vui câu cá, còn các cháu bị kẹt lại giữa hai màn hình ti vi và máy tính, bị nhốt giữa mảnh sân nhỏ rộng chừng 5m2 trong khu dân cư chật chội.