Hiện nay, đa số các loại cần câu được sản xuất với kiểu khoen một chân và hai chân. Khoen một chân nhẹ hơn và nhạy cảm hơn. Loại này dùng để gắn vào các loại cần câu đứng (spinning). Mặc dù ban đầu chỉ được sử dụng cho loại cần có action từ Medium (M) đến Light (L), nhưng sau đó khoen một chân đã có nhiều cải tiến để tương thích với sức kéo cá lớn của cần câu đứng hạng nặng.
Dạo quanh thị trường để tìm hiểu đồ câu, người mua sẽ như bị lạc vào ma trận những mô tả về các loại khoen cần. Mọi thông điệp đều hết sức ngắn gọn và khó hình dung, kiểu như: “Loại cần này có khoen SIC nên đắt. Loại này là khoen thường. Loại kia là khoen gì gì đó xếp sau SiC… chắc là Alconite”. Lại hỏi khoen SiC khác với Alconite như thế nào? Tại sao cần câu có bộ khoen SiC thì đắt tiền hơn rất nhiều so với các loại khác… thì không nhận được câu trả lời thỏa đáng.
Là một trong những hãng sản xuất dụng cụ câu cá hàng đầu thế giới, Daiwa luôn luôn được đánh giá cao nhờ vào đẳng cấp tiên phong về công nghệ. Trong lĩnh vực vật liệu làm cần, hãng Daiwa đã sử dụng công nghệ sợi carbon một cách linh hoạt, đúng nơi đúng chỗ nên đã làm ra được những chiếc cần câu đạt được hiệu suất bắt cá tối ưu. Có thể nói một cách đơn giản và dễ hiểu rằng, công nghệ chính là sự thấu hiểu nhu cầu của người sử dụng kết hợp với năng lực sản xuất và quản lý. Và sợi carbon của Daiwa thật sự là công nghệ vật liệu ưu tú vào bậc nhất từ trước đến nay.
Cần câu bằng tre không hề xa lạ với người Việt ta, nhưng dùng tre để làm ra những loại cần câu tinh xảo, chất lượng vô song, đầy cá tính, đậm bản sắc văn hóa thì hiện nay chỉ có thợ thủ công Nhật Bản mới làm được. Những chiếc cần tre của Nhật không chỉ là một sản phẩm thông thường, chúng hội tụ đủ mọi yếu tố: Chất lượng tuyệt hảo, nghệ thuật đỉnh cao và đậm nét văn hóa dân tộc.
Trong số những quốc gia sản xuất dụng cụ câu cá chuyên nghiệp nổi bật của thế giới, Nhật Bản luôn được nhắc đến với một vị thế dẫn đầu. Cần câu của Nhật hiện được đánh giá là tốt nhất thế giới nhờ vào chất liệu, trang thiết bị và công nghệ hiện đại. Nhà sản xuất chất liệu Graphite Carbon Fiber, hàng năm mang đến cho thế giới một sản lượng khổng lồ, là Toray Industries. Inc, Nhật Bản. Tập đoàn này cũng đang là nhà cung cấp lớn nhất loại sợi carbon (Carbon fiber) và sợi tổng hợp (Synthetic fiber).
Từ khi con người biết kiếm tìm thức ăn thì những sinh vật sống dưới nước như loài cá được xem là nguồn dinh dưỡng thiết yếu. Nhiều cách thức đã được áp dụng để bắt cá: Những mảnh lưới, mảnh đăng được đan từ sợi lau, sậy đã được đặt ở suối để bắt cá; Cần câu cá, thời kỳ sơ khai này gọi là “Gorge” được làm bằng gỗ, xương hay đá. “Gorge” chỉ dài khoảng 2,54 cm, vót nhọn hai đầu. Mồi và dây câu được nối vào “Gorge”. Khi có vật liệu kim loại, thì “Gorge”được làm bằng kim loại. Người câu dùng “ Gorge” để câu cá trên thuyền.
“Thái độ hung hăng, bị mắc lưỡi thì quyết liệt, thói phàm ăn và ăn mồi hung bạo là những mô tả về loại cá Spanish Mackerel (cá Thu Vạch). Đối với một người đi câu cá tìm cảm giác mạnh, gặp được “đối thủ” như chúng thì không còn mong muốn gì hơn” Mack Attack đã bày tỏ như vậy trên website của Shimano Australia.
Kiểu câu Trolling của câu thủ Queensland – Úc Châu.
Câu cá Thu Vua (King Mackerel) hay cá Thu ngàng (Wahoo) với mồi sống ở Florida – Mỹ.
Câu thủ ở New Eng Land cho rằng bí quyết nằm ở "Sabiki".
Những ngày tháng giêng, Côn Đảo thật đẹp. Gió chướng lộng trên mặt biển mang cái lạnh còn sót lại từ năm cũ quất vào da thịt. Những con sóng tuy không quá lớn nhưng cũng ồ ạt tràn vào bờ. Mới tờ mờ sáng, trên cầu tàu 914 đã thấy một nhóm người mang vác đồ nghề lỉnh kỉnh, họ là những người yêu thích câu cá biển từ thành phố Hồ Chí Minh đến Côn Đảo để đón đầu mùa săn cá Thu của năm.
“Câu bằng tay”, ông Trần Văn Bời, một lão ngư ở Bình Định trả lời khi được hỏi về kiểu câu cá Thu thời ông còn trai trẻ. Theo lời thuật của ông thì đó là là kiểu câu xóng, một kiểu câu bằng tay (tức cầm trên tay để câu chứ không bủa cả dàn dài dưới nước) chuyên dùng với cá Thu.
1. Spanish Mackerel (Cá Thu Vạch)
Đọc Giả thân mến!
Hàng năm, mùa cá Thu ở Côn Đảo diễn ra từ sau Tết Nguyên Đán đến hết tháng 3 Âm Lịch. Thời gian này, rất nhiều ngư dân ở các vùng Bình Định, Phú Yên, Bình Thuận đổ về Côn Đảo để đánh bắt loài cá này. Đây cũng là khoảng thời gian mà cư dân của cộng đồng câu cá mở màn cho mùa câu cá biển của năm.
Tôi là một người bận rộn, ít có thời gian chơi với con. Sáng sớm các cháu hối hả đến trường, tôi tất bật đến cơ quan. Dù kiên quyết không tham gia học thêm thì với mớ bài tập, bài học thuộc lòng ngồn ngộn, mấy bố con chỉ kịp chúc nhau trước khi đi ngủ. Thứ bảy hoặc chủ nhật, tôi còn tranh thủ được chút thời gian ra khu Thanh Đa hít khí trời, hít mùi cá mùi bùn trong trò vui câu cá, còn các cháu bị kẹt lại giữa hai màn hình ti vi và máy tính, bị nhốt giữa mảnh sân nhỏ rộng chừng 5m2 trong khu dân cư chật chội.
Ngày tôi còn nhỏ, cũng vào tháng này (tháng 10 âm lịch) mấy cha con tôi thường hay đem cần ra kênh, mương mà cắm. Vừa mới dứt trận mưa lớn cuối mùa, cá từ các cánh đồng theo nước xuống các rạch, kênh, mương. Mùa này cá rất khôn, hễ tới đợt mưa cuối là chúng hối hả theo nước rời các ruộng lúa, vì nếu chậm trễ, mùa khô đến, cá sẽ mắc cạn trên đồng.
Mải mê với cuộc mưu sinh xứ người, Sài Gòn đô thị ngột ngạt nắng, bụi và hơi người cay xè sớm tối, Tết mò về quê thật sớm. Nhớ anh Long, người bạn vong niên 30 năm trước hay dẫn mình đi câu cá tràu (tên gọi của người Huế, còn người Nam gọi là cá lóc, người Bắc gọi là cá chuối) dọc theo con kênh vuông theo thành nội Huế. Xưa, con kênh này giữ vai trò phòng thủ Hoàng Cung và điều tiết mực nước ở Huế.
H là một tay câu có hạng, câu giỏi, “nhậu” giỏi, giải đấu nào trong Nam ngoài Bắc anh đều tham gia và khuân những danh hiệu trong top cao nhất về nhà. Vậy mà gặp ai anh cũng than “tình hình câu kéo chán quá, chỉ muốn bỏ quách cho xong”. Anh tâm sự rằng muốn có được cuộc chơi thật lành mạnh, thà không có giải thưởng để khi gặp lại nhau, mọi người trong hội còn có thể nhìn mặt, còn được là bằng hữu…chứ còn như thế này thì…
Ngày tiễn ông về với tổ tiên, bà nội tôi vác ra một bó cần được gói ghém cẩn thận nói rằng của ông để lại cho tôi. Tôi đứng như trời trồng nhìn bó cần câu, bao nhiêu kỷ niệm cứ ào ạt quay về. Nước mắt khóc thương ông không nhiều bằng nỗi hối hận khôn cùng khi nghĩ đến quãng thời gian tôi thờ ơ với quê nhà, với ông bà, với nơi chôn nhau cắt rốn.
Tôi là người con của xứ Bạc Liêu lập thân nơi đất Bắc. Cuối năm, Chạp về, tôi cứ quay quắt nhớ xứ nhớ quê. Nhà tôi nhỏ xíu thấp tè nằm lọt thỏm giữa hai tàn cây cà na. Ở bìa sân, cha tôi dựng một bàn thờ Thông Thiên, trời chạng vạng là tôi có nhiệm vụ thắp một cây nhang lên đó, gió liêu diêu mang hương nhang bãng lãng trước nhà, ướp hương lên giồng bông vạn thọ mồng gà mà tôi trồng giáp biên sân.